Linh vực

Chương 42: Tri kỷ


“Đại tiểu thư, người ở đâu vậy? Sao không chờ ta, đi đâu mất rồi?”

Lăng Dĩnh vừa sột soạt mặc quần áo vừa hết nhìn đông lại nhìn tây, lầm bầm: “Kỳ quái, rõ ràng mới vừa ở đây mà, sao tự nhiên biến mất thế nhỉ?”

Vừa nói xong thì cũng mặc xong bộ quần áo lụa màu lam nhạt vào người, Lăng Dĩnh loay hoay cái đầu nhỏ ngó nghiêng khắp nơi tìm Lăng Ngữ Thi.

Sau gốc cây, để phòng ngừa bị Lăng Dĩnh nhìn thấy, Tần Liệt và Lăng Ngữ Thi không thể không dán sát cơ thể vào nhau…

Cơ thể quyến rũ của Lăng Ngữ Thi chỉ mặc nội y mỏng, tóc còn nhỏ nước làm ướt sũng cả khiến quần áo dán chặt vào người, có mặc cũng như không khiến bao nhiêu đường cong uyển chuyển chết người hiện hết cả ra, làm người ta phun máu mũi.

Tần Liệt ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, cả người cứng ngắc, hơi thở dồn dập khẩn trương.

Cái cơ thể đầy hấp dẫn ấy dán chặt cứng vào người hắn, lại ngửi thấy mùi da thịt thơm tho khiến hắn có thể mường tượng ra làn da trắng muốt, có thể nhìn thấy trong đầu bộ ngực đầy đặn mềm mại, có thể nghe thấy tiếng tim cũng đang đập thình thịch như trống của nàng.

“Thình thịch! Thình thịch!”

Nghe tiếng Lăng Dĩnh kêu to gọi nhỏ, tim hai người đập rầm rầm, cảm nhận được cơ thể người kia nóng dần lên, nghe được cả tiếng hít thở nặng nề của nhau.

Không ai suy nghĩ được gì, chỉ có thể cố gắng ngồi đấy, thậm chí sắp quên cả việc Lăng Dĩnh đang tồn tại.

Rất lâu sau, tiếng của Lăng Dĩnh biến mất, nhưng họ vẫn duy trì cái tư thế ấy, tiếng hít thở cũng càng ngày càng nặng…

Tần Liệt thấy trong người như có lửa đang hừng hực cháy, muốn cháy sạch cả ý thức khiến hắn trở nên mơ hồ, muốn ôm chặt lấy cái cơ thể bên cạnh mình để giảm bớt sự nóng bức trong lòng.

Hắn vô thức cứ thế làm theo…

Hai cánh tay cứng ngắc mạnh mẽ ôm chặt lấy Lăng Ngữ Thi, càng lúc càng mạnh!

Cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của Lăng Ngữ Thi ép chặt vào mình, ngọn lửa trong người hắn chẳng những không hạ xuống mà còn bùng phát mãnh liệt hơn, khiến hắn muốn đem cả Lăng Ngữ Thi nhập vào trong cơ thể mình!

Mới chỉ có mười lăm tuổi, lại ngày nào cũng chỉ biết tu luyện, chỉ biết cố gắng tăng cường linh lực và cảnh giới, chưa bao giờ trải qua cuộc chiến kiểu thế này nên hắn vô cùng lạ lẫm, ngây thơ, không biết phải làm thế nào để trong người bớt nóng!

Động tác của hắn, chỉ là phản ứng bản năng của cơ thể mà thôi…

“A… ngươi làm ta đau!”

Lăng Ngữ Thi càng lúc càng khó thở, bị Tần Liệt ôm chặt quá làm nàng hít thở không thông, khẽ kêu một tiếng, hết sức đẩy Tần Liệt ra.

Hai người rốt cục cũng tách ra.

“Ta… ta vẫn ở chỗ này tu luyện, không biết các người tới hồi nào, ta không có cố ý… Thật đó! Ta thật không cố ý!”

Vừa rời ra, Tần Liệt tỉnh táo ngay, vội lắp bắp giải thích, trong lòng rất khẩn trương.

Lăng Ngữ Thi mắc cỡ đỏ mặt, khẽ cắn môi dưới, hừ một tiếng mắng: “Nhìn lén mà còn nói không cố ý? Tự nhiên ôm chặt người ta… nói vậy nghe được sao?”

Tần Liệt mắc nghẹn, xấu hổ đứng như trời trồng, ấp úng nói không ra lời.

Lăng Ngữ Thi ngẩng đầu, đảo mắt nhìn hắn, rồi cười khẽ: “Đồ ngốc…”

Nói rồi, cũng không cần đợi Tần Liệt giải thích gì thêm, mặc trang phục, rồi nhấc chân đi về phía tộc nhân nghỉ ngơi, bộ dáng vui vẻ nhưng… không có chút sức lực nào.

Tần Liệt nhìn nàng bước đi, trong đầu vẫn còn vương vấn cảm giác tuyệt diệu trước đó, nhất thời cảm thấy việc tu luyện thực là vô vị.

Hắn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trong lòng rối loạn, không bình tĩnh lại được.

Hai ngày sau đó, lúc Tần Liệt gặp lại Lăng Ngữ Thi, cả hai đều không dám nhìn đối phương, sợ bị người khác phát giác ra điều gì đó.

Trước mặt người Lăng gia, Lăng Ngữ Thi còn bỏ đi cái dáng đại tiểu thư, những lúc nghỉ ngơi trên đường, nàng đều cùng mọi người đàm luận thu hoạch lần này, hoặc trao đổi những tu đắc trong tu luyện.

Tần Liệt vẫn như cũ, không chủ động nói chuyện với người khác, những lúc nghỉ ngơi, đa phần đều ngồi đờ đẫn, con mắt thường xuyên trống rỗng vô t hần, như không có linh hồn…

Được Lăng Ngữ Thi giải thích, mọi người giờ đều biết đây là do công quyết tu luyện của hắn nên cũng quen dần, mỗi khi nhìn thấy ánh mắt hắn trống rỗng, đều tỏ ra kính trọng.

Thấy Tần Liệt khắc khổ tu luyện, mọi người cũng thấy xấu hổ, nên về sau ai cũng dần giảm bớt nói chuyện, mà yên lặng đi tìm chỗ tự mình tu luyện, ngưng luyện linh lực, rèn luyện cơ thể.

Tần Liệt khổ tu, làm bọn họ cảm thấy áp lực, khiến bọn họ có thêm động lực.

“Hai ngày nữa là về tới nhà rồi!” trời chạng vạng, mọi người quây quần ăn thịt khô uống rượu, Lăng Tiêu vui vẻ cười ha ha: “Lần này Toái Băng Phủ thiệt hại nặng nề, chúng ta cũng coi như có công lao, còn chiếm được rất nhiều chiến lợi phẩm, thực là hoàn mỹ!”

“Không biết Phùng Dật chết chưa, nếu chưa chết thì sớm muộn gì cũng gây ra họa, nếu hắn còn sống sau này ta nhất định sẽ tự tay giết hắn!” Lăng Hâm hừ một tiếng.

Người Lăng gia lần này ra ngoài, chỉ có một mình Lăng Dương bỏ mạng, mà lại chết trong tay người Phùng gia. Lăng Dương là biểu đệ của hắn, nên Lăng Hâm vô cùng thù hận Phùng gia.

“Phùng gia khá gần Tinh Vân Các, còn chúng ta và Cao gia ở xa hơn, lại còn đi vòng qua Hàn Vụ sơn… nếu Phùng Dật không chết, theo Thiên Lang sơn về Phùng gia chắc chắn nhanh hơn chúng ta rất nhiều, nếu hắn muốn giở trò, đã có thể tới Tinh Vân Các bôi nhọ chúng ta.” Lăng Phong trầm mặt.

“Bôi nhọ chúng ta?” Lăng Tiêu sững sờ, “Có Lưu Duyên mà, hắn làm sao bôi nhọ chúng ta được? huống chi còn có người Cao gia làm chứng, Phùng gia hắn có thể lật tay làm mưa hay sao?”

“Hắn nếu muốn nói xấu, không chừng cả Lưu Duyên, Cao gia cũng đều bị dính, làm như vậy đương nhiên sẽ không giấu được lâu, nhưng ta cảm thấy rất có thể…”

“Có thể cái gì?”

“Có thể Phùng gia muốn tranh thủ thời gian, thừa dịp Tinh Vân Các nghi ngờ Lăng gia, Cao gia, mau chóng dời tộc đến Toái Băng Phủ. Chuyện này xảy ra, Phùng gia chắc chắn phải rời khỏi Tinh Vân Các, trước kia Phùng gia đã từng có một người rời về trước, người đó có thể đã báo tin cho Phùng gia chủ để bọn họ chuẩn bị sẵn.” Lăng Ngữ Thi nhíu mày chen vào.

“Đại tiểu thư nói không sai.” Lăng Phong khẽ gật đầu. “Sau khi Phùng gia báo tin cho Toái Băng Phủ có lẽ đã bắt đầu chuẩn bị hết, chắc chắn bọn họ phải chuyển sang chỗ Toái Băng Phủ, không ngồi chờ Tinh Vân Các tới tiêu diệt mình. Trước khi Lưu Duyên trở về Tinh Vân Các, Phùng gia đã có thể làm được rất nhiều việc…”

“Sợ cái gì? Dù sao mọi chuyện cũng sẽ được phơi bày, chuyện sau này cứ để Tinh Vân Các đi giải quyết là được rồi.” Lăng Hâm nói.

“Trong Tinh Vân Các, có kẻ trước nay vẫn bực mình vì chưa tóm được đuôi của Lăng gia ta, nói không chừng lần này sẽ thừa cơ gây sự, không cần chờ chân tướng rõ ràng sẽ đến tìm chúng ta gây phiền phức.” Lăng Phong thở dài, nhìn Lăng Ngữ Thi đang ngồi bên cạnh, vẻ lo lắng.

Nghe hắn nói thế, Lăng Ngữ Thi cũng nặng nề, nhớ tới Đỗ Hải Thiên, nhớ tới mẹ con Đỗ Kiều Lan, hận ý lại tuôn trào, nàng hiểu chuyện Lăng Phong lo lắng có thể xảy ra, Đỗ Hải Thiên vốn đã luôn tìm cách đối phó Lăng gia, giờ có cớ rồi, lẽ nào lại không lợi dụng?

“Từ ngày mai, mọi người tăng tốc độ, mau về Lăng gia trấn!” nghĩ một lát, Lăng Ngữ Thi nói.

Ai cũng biết chuyện Đỗ Hải Thiên, nên đều yên lặng gật đầu.

“Tần Liệt lại tu luyện rồi, thật là quái vật!” Lăng Tiêu bỗng nhiên khẽ nói.

Mọi người quay sang nhìn Tần Liệt, thấy hắn lại mang dáng vẻ xuất linh hồn, ai cũng cảm thấy áp lực lại tăng, vội vàng chấm dứt chuyện trò, tìm nơi tu luyện.

Chỉ còn Lăng Ngữ Thi ngồi lại, vẫn suy nghĩ đến xuất thần, hình như nghĩ tới chuyện buồn gì đó, khuôn mặt nhuốm vẻ đau thương…

“Ngươi làm sao vậy?”

Tần Liệt từ trạng thái vô pháp vô niệm đi ra, thấy quanh mình chẳng còn ai, chỉ có một mình Lăng Ngữ Thi mắt đang ươn ướt hồng hồng, liền thấy đau lòng.

“Không có gì.” Lăng Ngữ Thi khẽ xoa mắt, gượng cười, buồn buồn: “Chỉ là tự nhiên nhớ tới mẹ thôi…”

Tần Liệt nhìn nàng.

“Mẹ ta là bị Đỗ Hải Thiên hại chết.” Lăng Ngữ Thi gục đầu: “Năm đó ta mới mười tuổi, Tinh Vân Các và Toái Băng Phủ xung đột liên miên. Lúc ấy Tinh Vân Các ra lệnh cho chúng ta đi hủy một dược viên của Toái Băng Phủ, nói trong dược viên đó không có cao thủ của Toái Băng Phủ…”

Nước mắt nàng khẽ rơi: “Cha với mẹ mang theo một ít tộc nhân tới đó, mới biết trong dược viên có một võ giả Khai Nguyên cảnh trung kỳ, lúc đó cha vẫn chỉ là Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, nên tộc nhân đem theo chết mất phân nửa, cả mẹ… cũng không thể trở về.”

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy hận ý khắc cốt ghi tâm: “Sau này chúng ta biết được, lệnh kia chính là do Đỗ Hải Thiên sai người truyền tới, hơn nữa, hắn còn bảo người truyền lệnh che giấu tình huống thật sự của dược viên!”

Tần Liệt không hề ngắt lời, để nàng nói hết, trong ngực đột nhiên thấy nhoi nhói đau, Tần Liệt sắc mặt trắng nhợt ôm lấy ngực, đầy đau đớn.

“Tần Liệt, ngươi làm sao vậy? khó chịu phải không?” Lăng Ngữ Thi vẫn còn vệt nước mắt, bị bộ dạng của Tần Liệt hù cho kinh hãi, vội tới đỡ hắn.

“Không việc gì, ta không sao.” Tần Liệt đỏ mặt, thở phì phò, hắn chầm chậm hít sâu, một lúc sau mới ổn định lại, nói: “Không biết tại sao, nghe ngươi kể chuyện của mẹ mình, ta lại cảm thấy rất khó chịu, như bị thương vậy.”

“Tần Liệt, cám ơn ngươi, thực rất cám ơn ngươi!” Lăng Ngữ Thi cảm động nước mắt lại rơi, nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn: “Cảm ơn ngươi đã an ủi ta, ta thấy vui lắm!”

Tần Liệt cứng người, để mặc cho nàng ôm, lần này cũng không bị gì khác thường, sắc mặt vẫn vô cùng trầm tĩnh.

Hắn vốn dĩ không phải muốn an ủi Lăng Ngữ Thi, nhưng trong lòng tự nhiên lại đau đớn, đến lúc này vẫn còn nhâm nhẩm đau.

“Mẹ, cha, ta không nhớ gì về hai người, ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ta vì nhớ hai người mà đau lòng.”Tần Liệt yên lặng ôm lấy Lăng Ngữ Thi, không biết hốc mắt mình cũng hơi ẩm ướt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status