Chàng rể vô song

Chương 3: Hàng giả?



Chương 3: Hàng giả?

Dĩ nhiên, lý do Sở Tiêu Tiêu xin số điện thoại của anh chỉ có một phần là làm dịch vụ chăm sóc khách hàng sau mua, một phần là để dễ bề tạo mối quan hệ với anh.

Nếu như có thể quen biết được người tầm cỡ như vậy thì sau này không chừng lại thay đổi thân phận đấy.

Lâm Hàn cũng nhìn rõ ý nghĩ của Sở Tiêu Tiêu. Với địa vị của anh hiện tại, chỉ cần một câu nói cũng đủ để khiến người phụ nữ này sống một cuộc đời thoải mái tự do.

Rất ít người có thể kháng cự lại sự mê hoặc này.

“Được thôi”.

Lâm Hàn nghĩ một lúc rồi cho Sở Tiêu Tiêu số điện thoại.

Có được số của anh, Lâm Hàn nhìn thấy rõ Sở Tiêu Tiêu thở gấp hơn, bộ ngực phập phồng, mặt đỏ như gấc.

“Có lẽ đây chính là sự quyến rũ của đồng tiền...”

Lâm Hàn khẽ lắc đầu, ra khỏi cửa hàng Tiffany & Co.

Anh chuẩn bị đến công ty của Dương Lệ, tặng chỗ trang sức này cho cô, coi như tạo một bất ngờ nhỏ.

Dương Lệ làm kế toán viên tại một công ty tài chính, lương tháng khoảng tám ngàn. Nhìn thì có vẻ cao đấy nhưng tại thành phố Đông Hải có mức sống cao thì ngoài các khoản chi tiêu gia đình ra thì một tháng chắc chẳng để dành được mấy đồng.

Công ty tài chính Thiên Hải, phòng làm việc của Dương Lệ.

“Tiểu Lệ, chúng ta là bạn đại học, quen biết nhau cũng đã được năm, sáu năm rồi. Những gì tớ nói ban nãy cũng vì tốt cho cậu cả thôi”, một cô gái đối diện Dương Lệ lên tiếng.

Cô gái này mặc bộ đồng phục màu cà phê, vùng ngực nở nang, thân hình bốc lửa. Bộ tóc đen xõa ra trước ngực, trang điểm xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, cả người tỏa ra khí chất uy nghiêm.

Chu Nhã Thiến, chủ tịch công ty tài chính Thiên Hải, là “bạch phú mỹ” xinh đẹp giàu có trong truyền thuyết. Tuy cô ta bằng tuổi Dương Lệ, nhưng lại chưa kết hôn, theo chủ nghĩa độc thân. Người theo đuổi cô ta phải dài như một con rồng. Ngày nào những người trong công ty cũng thấy có người lạ đến để tặng hoa cô ta.

“Cậu nói xem Lâm Hàn đó có gì tốt”.

Chu Nhã Thiến nói tiếp: “Kết hôn với cậu được một năm rồi mà chẳng cho cậu nổi cái nhẫn đính hôn. Anh ta có còn là đàn ông không vậy? Hơn nữa, cái loại đó còn chẳng có việc làm, ngày nào cũng chỉ chực chờ ăn”.

“Nhã Thiến, Lâm Hàn yêu tớ. Cậu đừng nói anh ấy như thế”, Dương Lệ bĩu môi, có vẻ tức giận.

“Yêu? Tiểu Lệ, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn ấu trĩ đến mức tin vào tình yêu vậy!”, Chu Nhã Thiến cười xùy một tiếng.

“Xã hội bây giờ, phải có tiền mới có tư cách yêu. Không tiền thì lấy gì để củng cố tình yêu? Lâm Hàn đó chỉ là một tên nghèo khổ, anh ta có thể khiến cậu cảm nhận được niềm vui của tình yêu không?”

“Nhã Thiến...”, Dương Lệ vừa định phản pháo thì Chu Nhã Thiến đã cắt ngang.

“Ví dụ như một người theo đuổi tớ nhé, thân phận là con trai của Lý Xuân Sinh - ông lớn ngành bất động sản thành phố Đông Hải. Anh ta đã tặng tớ một con xe xịn để lấy lòng tớ đấy”,

“Mặc dù tớ chả có cảm giác gì với anh ta, nhưng mà cái loại vô dụng như Lâm Hàn thì sống 10 đời cũng chả mua nổi một cái ấy chứ! Anh ta có tư cách cho cậu tình yêu sao?”

“Tiểu Lệ, cậu có điều kiện tốt, sống với cái loại đấy thì sẽ khổ cả đời thôi!”

“Nhã Thiến, xe sang xe xịn gì đó tớ không thích. Tớ chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, có một cuộc đời bình thường mà thôi. Lâm Hàn có tính cách rất tốt”, Dương Lệ nghiêm túc nói.

“Được, nếu cậu không có hứng thì tớ sẽ hỏi cậu câu này”, Chu Nhã Thiến lập tức đáp lời.

“Chưa nói đến cái khác, giờ áp lực cuộc sống quá nhiều, tất cả mọi truyện từ sinh con, bác sĩ y tá, sữa uống, học hành thì đều phải tiêu tiền! Ít cũng phải mấy trăm ngàn đó!”

“Cái tên Lâm Hàn đó lấy ra được số tiền kia sao? Đến con của mình mà anh ta còn không nuôi được nữa kìa! Nói đơn giản thì anh ta còn chẳng có tư cách để sinh con đẻ cái đâu!”

Chu Nhã Thiến càng nói càng hăng.

“Cái loại này không đáng để cậu phải tốn thời gian và tinh lực vào! Là bạn thân của cậu, tớ có nghĩa vụ khuyên cậu và Lâm Hàn ly hôn!”

“Nhã Thiến!”, giọng nói của Dương Lệ trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng không cảm xúc.

“Lấy ai theo người đó, tớ đã lấy Lâm Hàn thì chính là vợ của anh ấy. Cho dù anh ấy không có tiền, vô dụng, thì tớ sẽ không ly hôn anh ấy đâu! Chịu khổ thì sao nào, chỉ cần được ở bên anh ấy là tớ đã vui mà mãn nguyện lắm rồi”.

“Vì chúng ta là bạn thân, cho nên tớ không muốn phải nghe thêm một câu nào nói tớ với Lâm Hàn ly hôn từ cậu nữa. Tớ không muốn vì chuyện này mà làm hỏng tình cảm bạn bè bấy lâu nay của chúng ta”.

Giọng nói của Dương Lệ cực kỳ nghiêm túc, không hề giả tạo.

“Haiz”.

Chu Nhã Thiến không nói nữa mà chỉ thở dài, tức giận vì nói mãi mà Dương Lệ không nghe.

Cô ta không hiểu nổi, cái thứ nghèo đói vô tích sự như Lâm Hàn có ưu điểm gì mà khiến cho Dương Lệ chung thủy như vậy.

“Chủ tịch Chu, bên ngoài có một người tên Lâm Hàn, nói là chồng của kế toán Dương, muốn vào gặp cô ấy”, trợ thủ của Chu Nhã Thiến đột nhiên tiến vào nói.

“Lâm Hàn đến?”

Dương Lệ và Chu Nhã Thiến đều sửng sốt.

“Cho anh ta vào!”

Chu Nhã Thiến không tình nguyện nói, trong lòng đầy sự khinh bỉ. Mỗi lần gặp cái tên phế vật như Lâm Hàn đều khiến cô ta khó chịu.

Lần gặp trước đó là vào lúc Dương Lệ kết hôn. Từ khi thấy Lâm Hàn, Chu Nhã Thiến đã đưa luôn tiền mừng rồi bỏ đi mà không thèm uống rượu.

Cô gái tốt như Dương Lệ mà lại lấy thứ vô dụng như Lâm Hàn. Chu Nhã Thiến càng nghĩ càng tức.

...

Ít lúc sau, Lâm Hàn mang hộp trang sức vào phòng làm việc của Dương Lệ.

“Chồng, sao anh lại đến đây!”

Dương Lệ đứng dậy, vui vẻ nghênh đón.

“Anh vừa mua chút quà cho em nên đến tặng em luôn”.

Lâm Hàn mỉm cười, đưa hộp trang sức ra. Dòng họ đã giải trừ hạn chế của anh, sau này anh có thể cho Dương Lệ cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nhất.

“Đây là... Tiffany & Co?”, Chu Nhã Thiến nhìn thấy logo trên hộp, ánh mắt sáng lên, hơi bất ngờ.

Điều cô ta bất ngờ không phải là Tiffany & Co, vì trong nhà cô ta cũng có không ít đồ xa xỉ rồi.

Mà cô ta bất ngờ vì một người nghèo kiết xác như Lâm Hàn lại mua nổi hộp trang sức của Tiffany & Co.

“Chồng ơi, đây là...”

Dương Lệ nhìn thấy logo Tiffany & Co, miệng cô há hốc thành chữ O, kinh ngạc vô cùng.

“Lúc kết hôn, anh chưa tặng em được trang sức kim cương gì, nay anh bù đắp cho em”, Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ, cười ấm áp.

“Haha, Lâm Hàn, anh coi Lệ là đồ ngốc à? Anh dám dùng loại mánh khóe này để lừa gạt tình cảm của cậu ấy sao!”

Chu Nhã Thiến cười khẩy, tiến lên trước, nhìn Lâm Hàn.

“Anh nói rõ đi, hộp bên trong có phải hàng giả không? Nếu tôi đoán không nhầm thì cái hộp khéo còn đắt hơn cả trang sức đấy!”

Ánh mắt Chu Nhã Thiến ác độc. Chỉ cần nhìn cũng biết cái hộp bên ngoài chắc chắn là hàng thật. Trong nhà cô ta có mấy bộ trang sức Tiffany & Co, hộp giống hệt hộp mà Lâm Hàn đang cầm trong tay.

Rõ ràng là Lâm Hàn đã lấy từ đâu đó một cái hộp thật, rồi nhét hàng giả vào bên trong, lấy giả làm thật, lừa gạt tình cảm của Dương Lệ.

“Hàng giả?”

Lâm Hàn lại sửng sốt. Anh đã mua hết năm trăm ngàn đó, sao có thể là giả được?

“Nghe nói chồng của kế toán Dương nghèo kiết xác từ lâu rồi, không ngờ hôm nay lại được gặp mặt!”

Một số nhân viên khác trong phòng cũng tò mò nhìn qua.

“Nghe nói chồng của kế toán Dương là loại vô tích sự ăn không ngồi rồi đấy, chẳng có nổi một công việc bình thường!”

“Kế toán Dương lấy anh ta khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!”

“Đã nghèo thì chớ, lại còn mua hàng giả tặng vợ giữa bàn dân thiên hạ, không sợ bị vạch trần hay sao? Mặt dày thật!”

“Đây lại thành vấn đề nhân cách rồi!”

Nhất thời, cả phòng làm việc xôn xao hẳn lên.

Ánh mắt họ nhìn Lâm Hàn trở nên khinh bỉ, trào phúng, coi thường.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status