Chàng rể vô song

Chương 27: Chúng tôi đã lái xe tới đây



Chương 27: Chúng tôi đã lái xe tới đây

“Không phải là rất thuận lợi sao?”, Dương Cảnh Đào cau mày.

"Con nghe nói rằng thị trường tài chính ở thành phố Đông Hải gần đây không được ổn định", Triệu Tứ Hải cho biết: "Nhiều khách hàng đã ôm tiền chạy trốn. Công ty tài chính Thiên Hải cũng gặp phải trường hợp này và bị lỗ vốn. Người ta đoán chừng rằng họ còn phải nộp đơn xin phá sản".

“Công ty xin phá sản là sao?”, Dương Cảnh Đào hỏi.

“Như vậy có nghĩa là con sắp thất nghiệp”, Dương Lệ cắn môi, vẻ mặt đầy chua xót.

"Thất nghiệp thì có gì mà sợ? Em gái tôi không phải là có tiền tiết kiệm sao!"

Dương Duyệt điêu ngoa nói: "Em có thể mua được con hải sâm bốn mươi ngàn, trong thẻ còn có thể có cả chục triệu tiền gửi! Cho dù thất nghiệp, số tiền tiết kiệm đó cũng đủ để cho nhà em sống lâu dài, đủ thời gian để em tìm một công việc mới".

“Chị à, bây giờ trong thẻ em chỉ có hai mươi ngàn tiền gửi thôi”, Dương Lệ nghiêm túc nói.

"Ha ha, lừa ai vậy hả!"

Dương Duyệt nhếch mép cười, trợn hai mắt trắng dã lên nói: "Nếu là mấy năm trước thì có khi chị còn tin. Chị tin tưởng em gái mình không có tiền bắt xe đi làm nhưng vẫn muốn giúp mình, và đã rất cảm động. Nhưng bây giờ em gái lại đi nói những lời này, chị đây sẽ không bao giờ tin em nữa đâu!"

"Từ mấy năm trước đã nói dối, cho tới bây giờ cũng nói dối!"

"Chị à, em không có nói dối. Tiền mua hải sâm đều là chồng em..."

“Được rồi, không nói nữa!”

Dương Cảnh Đào ngắt lời hai người rồi khẽ thở dài: "Chà, thời buổi bây giờ đàn ông vẫn phải chăm lo cho thu nhập của gia đình phần lớn. Nhưng Tiểu Lệ đã tìm được một người chồng vô dụng, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, thậm chí còn không có việc làm ra hồn".

“Bố, Lâm Hàn đã tìm được một công việc bán hàng rồi”, Dương Lệ nói.

"Bán hàng? Không phải là cái loại công việc bận bịu không có ngày nghỉ, mỗi ngày chỉ cần bấm tay rồi nhận lương cơ bản sao, có khác gì người lang thang đâu?", Dương Cảnh Đào lắc đầu:

"Tiểu Lệ, gia đình nhỏ của con sẽ sụp đổ ngay khi con thất nghiệp! Lâm Hàn rác rưởi này chẳng có ích lợi gì. Tứ Hải, con có mạng lưới quan hệ rộng rãi, có thể tìm được việc làm cho Tiểu Lệ không?"

“Chuyện này... tất cả những người mà con quen biết đều làm trong ngành kỹ thuật. Công việc này không phù hợp với Tiểu Lệ”, Triệu Tứ Hải lắc đầu.

"Đúng rồi Tứ Hải, công trường của anh không thiếu người nấu nướng sao?"

Dương Duyệt nói: "Hay là anh để Tiểu Lệ đến công trường của anh nấu ăn cho những công nhân nhập cư đó, nhận lương ba bốn ngàn một tháng. Dù sao cũng là người nhà, lương vậy không ít rồi".

Khi nghe đến đây, sắc mặt của Dương Lệ bỗng trở nên lạnh lẽo:

"Bố, cho dù con thất nghiệp, con vẫn có thể tìm được việc làm mà không cần đến sự giúp đỡ của anh rể!"

Bọn họ chẳng giúp được gì, rõ ràng là chỉ muốn làm nhục Dương Lệ.

"Này, chuyện này con phải dựa vào anh rể của con đi. Hiện tại tìm việc rất khó", Dương Cảnh Đào khẽ thở dài:

"Rốt cuộc con cũng phải tự trách mình, nếu không kết hôn với cái đồ bỏ đi này thì áp lực cũng không lớn đến như vậy! Nhìn chị cả của con đi, cho dù không có việc làm, thì vẫn có Tứ Hải chống đỡ".

"Lại nhìn Lâm Hàn, chẳng có tí trách nhiệm đàn ông nào!"

“Có bỏ đi thì Lâm Hàn cũng là chồng của con”, Dương Lệ nói.

Dương Cảnh Đào lắc đầu bất lực.

------

Sau khi dùng bữa, mọi người tạm biệt Dương Cảnh Đào rồi đi ra ngoài sân.

"Này, xe của ai đây, sao lại đậu trước cửa nhà chúng ta!"

Dương Duyệt nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu bên cạnh chiếc xe BMW, so với chiếc xe BMW của chồng cô ta, trông nó có vẻ ổn định và thành đạt hơn.

“Đây là chiếc Mercedes-Benz E350L, đắt hơn chiếc BMW 520 của anh hơn ba trăm ngàn”, Triệu Tứ Hải trong nháy mắt đã nhận ra mẫu xe.

"Vậy thì sao, không phải chỉ là một chiếc Mercedes-Benz thôi sao? Có tiền cũng không thể đậu bậy bạ trước cửa nhà người khác như thế được. Thật là chướng tai gai mắt! Loại người này không có tư chất gì cả!"

Dương Duyệt cong môi nói, giọng điệu ngoa ngoắt.

"Gọi chủ nhân của nó lái xe đi đi, nếu không làm sao chúng ta lái xe ra ngoài!"

Cô ta bước ra trước chiếc xe nhìn ngắm, mà trong lòng chua xót lại trào dâng.

“Xem ra vẫn là xe mới, tạm thời chưa có biển số”, Dương Duyệt nhìn một hồi.

“Không để lại số thì thôi bỏ đi”, Triệu Tứ Hải nói: “Người có thể lái loại xe này chắc chắn không phải bình thường. Gọi người đến tùy ý di chuyển xe của người ta đi có thể gây ra nhiều phiền phức".

"Hơn nữa tại vị trí này xe của chúng ta cũng có thể lái ra ngoài".

Triệu Tứ Hải mở cửa xe, khởi động xe, Dương Duyệt cũng vào theo.

" Lâm Hàn, cậu có muốn đi quá giang một đoạn không, nếu không hai người phải đi bộ mười phút mới bắt được taxi đó".

Triệu Tư Hải thò đầu ra nói đùa.

Dương Duyệt nghe vậy, kéo áo của Triệu Tứ Hải:

"Anh điên rồi sao, xe của chúng ta vừa mới rửa xong, nếu để bọn họ ngồi bẩn thì sao? Hơn nữa, một người thì sắp mất việc, một người thì ăn ở không ngồi chờ chết, đủ tư cách ngồi xe BMW của chúng ta sao?"

"Anh chỉ lịch sự thôi. Nếu họ thật sự lên xe, anh sẽ nói rằng có quần áo để ở ghế sau nên họ không thể ngồi", Triệu Tứ Hải cười nói.

“Vậy thì tốt”, Dương Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần đâu”, Lâm Hàn nói: “Chúng tôi lái xe tới đây mà”.

Lái xe tới?

Cả Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều sửng sốt.

Lâm Hàn lấy chìa khóa xe ra và bấm.

Tít tít!

Đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz nhấp nháy.

Đùng đoàng!

Lúc này, cả Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều cảm thấy chấn động, cảm giác như vừa bị năm cơn bão tố sấm sét quật vào mặt.

Chiếc Mercedes-Benz này là của Lâm Hàn sao?

“Làm sao có thể!”, Dương Duyệt không tin: “Lâm Hàn, người nghèo như cậu làm sao có thể mua được một chiếc Mercedes-Benz!"

“Không thể nào!”, Triệu Tứ Hải lắc đầu: “Chiếc E350L này cần sáu trăm năm mươi ngàn tệ để xuất xưởng, Lâm Hàn không thể tiêu được nhiều tiền như vậy!

"Chẳng lẽ là chiếc xe này cho thuê?!"

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn nhau, đồng thời nghĩ về điều này.

“Ồ, Lâm Hàn, nở mày nở mặt gớm, có thể lái một chiếc Mercedes-Benz!”, Dương Duyệt nói với giọng điệu quái gở:

"Thuê chiếc Mercedes-Benz này với giá một ngàn tệ một ngày chỉ để đến nhà bố ăn tối, cậu đúng là biết cách tiêu tiền đó".

"Tôi nói cậu này Lâm Hàn, có tiền sao không biết gửi ngân hàng mà còn bày đặt đi thuê xe vậy? Đều là người nhà cả, có cần thiết phải giả vờ như vậy không?", Triệu Tứ Hải dường như không nói nên lời.

Lâm Hàn cũng lười giải thích, cùng Dương Lệ lên xe, khởi động xe rời đi.

“Ha ha, thuê một chiếc Mercedes-Benz, vậy mà cũng làm được!”, Dương Duyệt chế nhạo.

"Không, anh nhìn thấy chiếc xe vừa rồi rõ ràng là một chiếc xe mới, vì film xe chưa bị rách! Hơn nữa biển số xe còn là biển số tạm thời. Làm gì có xe cho thuê lại chưa có biển số", ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên:

"Chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự đã mua chiếc xe đó?"

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Triệu Tứ Hải bỗng trở nên mờ mịt.

------

Sáng hôm sau, Lâm Hàn bị điện thoại di động của Dương Lệ đổ chuông làm tỉnh giấc.

“A lô, Nhã Thiến”, Dương Lệ trả lời điện thoại.

"Tiểu Lệ, có tin tốt rồi!"

Giọng nói phấn khích của Chu Nhã Thiến vang lên: "Công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta đã có tài trợ rồi!"

“Lý Vĩnh Phú đồng ý giúp sao?”, Dương Lệ cũng có chút hưng phấn, vấn đề kinh phí đã được giải quyết thì cô sẽ không thất nghiệp.

“Hiện tại tớ không biết có phải là Lý Vĩnh Phú không, tớ cũng chưa gọi điện cho anh ta xác nhận!”, Chu Nhã Thiến nói:

"Nhưng tin tức mà tớ nhận được là có người muốn thu mua công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta!"

“Thu mua?”

Dương Lệ sững người trong giây lát, vấn đề thu mua lại và vấn đề rót vốn vào công ty là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Việc bị thu mua lại có nghĩa là công ty tài chính Thiên Hải sẽ trở thành một công ty con của công ty khác.

“Công ty nào muốn thu mua vậy?”, Dương Lệ hỏi.

“Không rõ, công ty này rất bí ẩn, nhưng tớ cảm thấy rằng chính là do Vĩnh Phú tìm ra nó”, Chu Nhã Thiến vui vẻ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 27 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status