Chàng rể siêu cấp

Chương 2: Đổi trắng thay đen



“Cậu nói dối, hai năm nay bà nội đã không uống trà rồi, sao tôi có thể hại bà được chứ." Tô Hải Siêu mặt mày hoảng sợ nói, dáng vẻ nóng lòng muốn giải thích, ngược lại càng khiến cho người ta nghĩ rằng hắn đang chột dạ.

“Ồ, hoá ra là thế à.” Hàn Tam Thiên gật đầu, dáng vẻ bỗng nhiên hiểu ra nói: “Hoá ra anh biết bà nội không uống trà cho nên mới lấy hàng nhái thay hàng thật để lừa bà, 88 vạn, bỏ vào túi anh thì có.”

Ánh mắt Tô Hải Siêu mông lung, dáng vẻ chột dạ bởi vì Hàn Tam Thiên đã nói trúng tim đen của hắn. Hắn đúng là lấy hàng kém chất lượng thay cho hàng tốt, muốn cho gia đình mình chút mặt mũi. Hơn nữa hiện giờ bà nội không uống trà nên chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra việc này được.

Không ngờ rằng chuyện này lại bị phát hiện ngay trước mặt Hàn Tam Thiên, muốn họ hang cười chê Hàn Tam Thiên nhưng cuối cùng hắn lại bị Hàn Tam Thiên phát hiện ra hắn đang nói dối.

“Lời của một tên vô dụng như cậu giống như lừa người vậy, dựa vào cậu ư, cậu mà cũng hiểu về trà ư?” Tô Hải Siêu giả vờ bình tĩnh nói.

Những người vừa nãy có chút nghi ngờ với Tô Hải Siêu nghe được câu này mới kinh ngạc thấy mình suýt nữa bị Hàn Tam Thiên lừa rồi.

Một kẻ ăn bám như hắn sao có thể hiểu được những thứ cao cấp thế này chứ.

“Hàn Tam Thiên, cậu không biết gì thì im miệng đi, đừng có mà vu khống cho Hải Siêu.”

“Đúng vậy, không tự nhìn lại mình là loại hàng nào đi, ở đây giả vờ là người chuyên nghiệp gì chứ, cậu phân biệt được mặt hàng nào tốt nào xấu à?

“Tôi chỉ phân biệt được muối và mì chính thôi, dù sao thì tôi cũng là ông nội trợ trong gia đình mà.”

 

Lại một trận cười lớn nữa, cực kỳ chói tai.

Hàn Tam Thiên cũng không hề giải thích, lúc còn ở nhà họ Hàn, hắn từng kết bạn với một vị nhân sĩ trà đạo chuyên nghiệp, hơn nữa cũng là một người thu mua bánh trà, hắn có hiểu biết về trà, ở đây không có ai hiểu biết hơn hắn hết.

Nhưng không trong nghành làm sao mà biết được, có giải thích thêm nữa cho đám người không hiểu này cũng vô dụng thôi.

“Có chuyện gì mà đông vui vậy.” Lúc này, có một giọng nói già nua truyền tới, bà nội Tô cuối cùng cũng xuất hiện rồi.

Một đám họ hàng nhao nhao đứng dậy, thái dộ vô cùng kính cẩn.

Từ sau khi ông chủ nhà họ Tô qua đời, bà nội Tô nắm mọi quyền hành trong tay, địa vị giống như Từ Hy thái hậu vậy, bất kể việc lớn việc nhỏ ở nhà họ Tô đều phải thông qua quyết định của bà nội. Họ hàng nhà họ Tô có được ngày hôm nay cũng đều nhờ vào quyền lực nắm trong tay của bà.

Có kẻ mong bà nội Tô chết sớm đi thì bọn họ mới có thể nắm được quyền hành thật sự trong tay. Nhưng thân thể bà nội Tô mạnh khoẻ, trong mấy năm tới chắc sẽ không được như ý nguyện của nhiều người.

“Bà nội, Tô Hải Siêu tặng bà bánh trà phổ nhĩ lâu năm, bà xem là thật hay là giả.” Tô Nghênh Hạ liếc nhìn Hàn Tam Thiên, cũng không biết tại sao cô lại tin những gì Hàn Tam Thiên nói nữa, hoặc là trong lòng cô cũng muốn vạch trần những lời nói dối này.

Tô Hải Siêu nghe được những lời này thì luống cuống ngay lập tức.

Người khác không nhìn ra được trà này là thật hay giả nhưng bà nội Tô uống trà mười mấy năm nay chắc chắn sẽ nhìn ra được. Để bà nội tới phân biệt thật giả chẳng phải là chặn đường lui của hắn ư.

“Thế sao? Mang lại đây cho ta xem.” Bà nội Tô nói.

Tô Hải Siêu mặt mày khốn khổ, giống như bị đưa lên pháp trường mang trà đưa lên cho bà nội.





Tô Nghênh Hạ muốn tranh chút công lao cho Hàn Tam Thiên nhanh chóng nói: “Là Hàn Tam Thiên nhìn ra đấy ạ.”

Vẻ mặt đầy nếp nhăn của bà nội Tô có vẻ không vui, ngay cả suy nghĩ muốn chết Tô Hải Siêu cũng có, bố mẹ của hắn mặt mày trắng bệch. Đúng là tặng hàng giả rồi. Bà nội Tô không vui, sau này bọn họ muốn được chia tài sản sợ là sẽ thiếu mất 1 khoản mất thôi.

Tô Nghênh Hạ liếc nhìn Hàn Tam Thiên, nghĩ thầm cuối cùng hắn cũng làm được chút việc cho gia đình rồi, nếu như được bà nội khen, có thể sau này sẽ hiền với hắn hơn một chút.

Nhưng câu nói tiếp theo của bà nội Tô như tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt Tô Nghênh Hạ.

“Đây là thật, tại sao cháu lại muốn vu oan cho Hải Siêu.” Bà nội Tô nhìn thẳng vào Hàn Tham Thiên chất vấn anh.

Hàn Tam Thiên sửng sốt, rõ ràng bánh trà này có vấn đề, hắn biết bà nội Tô là người hiểu rất rõ về trà sao bà không nhìn ra được chứ.

Tô Hải Siêu cũng sửng sốt, dễ dàng thoát nạn như thế sao, lẽ nào bà nội lớn tuổi rồi mắt mờ sao?

“Bà nội, bà xem lại cẩn thận đi ạ, trà này…”

Hàn Tam Thiên còn muốn giải thích thêm nhưng bà nội Tô đã lớn tiếng cắt ngang: “Ý của cháu là ta già rồi, mắt mũi không tốt, ngay cả thật giả cũng không nhìn ra sao, trà này là thật.”

“Hàn Tam Thiên, bà nội cũng nói là thật rồi, cậu còn lươn lẹo gì nữa.”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, Hàn Tam Thiên vốn là một kẻ không hiểu gì, trước mặt mẹ giả vờ giả vịt, không biết tự lượng sức mình.

“Hàn Tam Thiên, cậu còn không mau xin lỗi Hải Siêu đi.”

Hàn Tam Thiên nhìn bà nội, đột nhiên lộ ra nụ cười khổ trên mặt.

Không phải bà nhìn không ra, chẳng qua bà không muốn vạch trần cháu trai của mình mà thôi.

Cũng đúng, anh chỉ là người ngoài, là thằng cháu rể vô dụng trong mắt mọi người, sao có thể vì anh mà làm mất mặt mũi của Tô Hải Siêu được chứ.

Bốp!

Một cái tát vang dội.

Tô Nghênh Hạ nghiến răng nghiến lợi nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Tôi không nên có chút hy vọng nào về anh mới phải.”

Trên mặt vừa đau vừa rát, do móng tay của Tô Nghênh Hạ quá dài nên trên mặt Hàn Tam Thiên xuất hiện vài vệt máu.

 

Hàn Tam Thiên nắm chặt tay thành nắm đấm trong giây lát, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngân ngấn nước mắt của Tô Nghênh Hạ anh lại buông tay ra.

Mọi sự tủi thân cô phải chịu chẳng phải đều do anh sao? Anh có lý do gì mà nổi nóng với cô chứ.

Ba năm nay, anh nhận biết bao lời mắng chửi nhục nhã, Tô Nghênh Hạ sao lại không thế chứ?

Với anh là đau khổ, nhưng đối với Tô Nghênh Hạ lại là tai bay vạ gió trời giáng bất ngờ.

“Xin lỗi, là tôi nhìn nhầm.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ cảm thấy bị Hàn Tam Thiên làm mất hết mặt mũi, hận không thể tìm được cái lỗ chui vào, nếu không phải do cô lắm chuyện, sự việc cũng không ra nông nỗi này.

“Anh xin lỗi tôi thì có tác dụng gì, xin lỗi anh Hải Siêu.” Tô Nghênh Hạ nói.





Hàn Tam Thiên hít sâu một cái, đi đến trước mặt Tô Hải Siêu cúi đầu nói: “Xin lỗi.”

Tô Hải Siêu cười cười, nói khẽ bên tai Hàn Tam Thiên: “Cậu nghĩ bà nội không nhìn ra sao, chẳng qua tôi là cháu trai của bà, còn cậu chỉ là một thằng cháu rể vô dụng mà thôi, cho dù có là giả bà nội cũng sẽ giúp tôi.”

Giọng điệu Tô Hải Siêu đắc ý, nói với Hàn Tam Thiên nghe cực kỳ chói tai, nhưng bà nội Tô đổi trắng thay đen, một mực cho rằng bánh trà là thật, Hàn Tam Thiên cũng không biết làm sao.

Đây cũng chỉ là một khúc nhạc đệm, cũng không khiến địa vị của Hàn Tam Thiên trong nhà họ Tô thấp thêm nữa, bởi vì hắn là kẻ vô dụng trong mắt người khác, địa vị đã là thấp nhất rồi.

Chỉ là đối với Tô Nghênh Hạ việc này khó mà chấp nhận được, nhưng việc cô không chấp nhận được không phải là việc Hàn Tam Thiên làm cô mất mặt.

Sau khi Tô Nghênh Hạ bình tĩnh lại cô mới nhận ra một vấn đề, trà này là thật hay giả vốn không quan trọng, quan trọng là bà nội sẽ không bao giờ nói giúp cho Hàn Tam Thiên, ý là cho dù Hàn Tam Thiên có thật sự nhìn ra trà có vấn đề, hơn nữa trà có là giả đi chăng nữa thì bà nội cũng sẽ bảo vệ Tô Hải Siêu.

Lúc sắp tới giờ ăn cơm, Tô Nghênh Hạ bước về phía Hàn Tam Thiên nói: “Tôi nợ anh một cái tát, anh muốn thì có thể đánh bất cứ lúc nào.”

“Một cái bạt tai cũng muốn trả lại tôi?” Hàn Tam Thiên cười khổ nói.

“Tôi không muốn nợ anh thứ gì cả, anh cũng biết chúng ta định sẵn sẽ ly hôn mà, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.” Tô Nghênh hạ nói.

Hàn Tam Thiên nhìn theo bóng lưng của Tô Nghênh Hạ bước về phía phòng ăn, cũng không biết anh lấy dũng cảm ở đâu để nói: “Em có muốn tôi thay đổi không? Trên đời này chỉ có một mình em mới có thể khiến tôi thay đổi.”

Tô Nghênh Hạ cười quay đầu lại, ý cười rất lạnh lẽo.

“Anh đừng quên mất thân phận của mình là gì, ở nhà họ Tô, anh sẽ mãi không có khả năng được trọng dụng, hơn hết anh cũng không phải là người có tài mà không gặp thời gì cả.”

Giờ cơm trưa, chỗ ngồi trong phòng ăn được chia theo địa vị cao thấp trong gia tộc.

Thân phận ở rể này của Hàn Tam Thiên, tự nhiên được người ta chia cho ngồi ở cái bàn nhỏ nhất, cũng cách xa bà nội Tô nhất. Hơn nữa những người ngồi cùng bàn với Hàn Tam Thiên đều là người giúp việc và nhân viên vệ sinh nhà họ Tô.

Lúc đang ăn cơm, có kẻ vội vàng hấp tấp chạy vào phòng ăn.

“Thưa bà, có người mang quà tới tặng.” nguời đó nói với bà nội Tô.

Mừng thọ của bà nội Tô vốn không mời người ngoài, hơn nữa bao năm qua đều như thế, với cả nhà họ Tô ở Vân Thành này chỉ là nhà làm qua hạng hai mà thôi, sẽ không có người nào cố gắng nịnh nọt bọn họ.

“Là người nào?” Bà nội Tô hỏi.

“Họ nói là người của nhà họ Hàn, cháu cũng không biết, trước giờ chưa từng gặp.” người đó nói.

Nhà họ Hàn?

Người họ Hàn ở đây chỉ có một mình Hàn Tam Thiên, nhưng ngoại trừ Tô Nghênh Hạ nhìn Hàn Tam Thiên ra thì những người khác cũng không hề liên hệ nguời họ Hàn kia với Hàn Tam Thiên lại với nhau.

“Phượng Hoàng vu phi, một chiếc lược vàng.”

“Phượng Hoàng lai nghi, một chiếc trâm vàng phượng.”

“Như ý cát tường, một cái bàn tính ngọc.”

“Thừa long phối phượng, một đôi vòng tay vàng.”

“Uyên ương hí liên, một bộ bát đũa vàng.”

    ……

Nghe xong danh sách quà tặng người nhà họ Tô ngơ ngác nhìn nhau, ai tặng quà cho bà nội Tô thế này, đây vốn là sính lễ mà.

“Tiền sính lễ, 888 vạn.”

Người nhà họ Tô trợn mắt há hốc mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status