Chàng rể siêu cấp

Chương 17



Nghe ông chủ hỏi, Hàn Tam Thiên vẻ mặt ngại ngùng, ngạc nhiên thì cũng có ngạc nhiên, nhưng phiền phức cũng có, làm sao giải thích rõ với Tô Nghênh Hạ mới là vấn đề nan giản.

“Ông chủ, ông có kinh nghiệm giấu quỹ đen gì đó không, nếu như bị phát hiện ông giải thích thế nào?” Hàn Tam Thiên hỏi ông chủ.

Ông chủ bật cười khanh khách nói: “Cậu hỏi đúng người rồi đấy, cái việc giấu quỹ đen phải chú trọng vào kỹ năng, cái này ấy mà tôi đây không có kinh nghiệm.”

Hàn Tam Thiên trợn mắt, mất công anh nghiêm túc nghe như thế, không ngờ anh lại bị ông chủ trêu.

Trên mặt ông chủ lộ ra vẻ ngượng ngùng, ông nói tiếp: “Cánh đàn ông chúng ta kiếm tiền là vì cái gì, chẳng phải là để vợ tiêu sao, cái việc giấu quỹ đen đại nghịch bất đạo này sao có thể làm chứ, giống tôi đây này, không hề có tý tẹo suy nghĩ ấy luôn á.”

 

 

“Vất vả cả đời chẳng phải là để cho người phụ nữ của mình vui vẻ sao? Thời xưa, Chu U Vương vì nụ cười của Bao Tự mà đốt lửa đùa giỡn với chư hầu, Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên dẫn quân nhà Thanh vào cửa nên 6 quân mới mặc áo tang khóc lóc thảm thiết, tướng quân nổi giận vì câu nói của hồng nhan, từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chúng ta đều là đại anh hùng.”

Hàn Ham Thiên hít sâu một hơi rồi nói: “Ông đúng là… thất lễ thất lễ rồi.”

Ông chủ cười hì hì, lúng túng lau mặt.

Tới giờ Hàn Tam Thiên lái xe tới cửa công ty.

Tô Nghênh Hạ ra khỏi công ty, cô trông thấy xe Audi, vẻ mặt kinh ngạc.

“Anh… sao anh lái xe về rồi?” Tô Nghênh Hạ không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên, cô biết rõ tính khí của Tưởng Lam, bà mà đã quyết định muốn đổi xe rồi thì mười con trâu cũng không kéo lại được, hơn nữa địa vị của Hàn Tam Thiên trong lòng Tưởng Lam rất thấp, sao anh ấy có thể làm việc này được chứ, trên đời này có kỳ tích nhưng nó tuyệt đối sẽ không xảy ra trên người Tưởng Lam.

“Em lên xe rồi nói.” Hàn Tam Thiên nói.

Tô Nghênh Hạ cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, lẽ nào mẹ đột nhiên nghĩ thông rồi, bắt đầu xem trọng Hàn Tam Thiên rồi sao?

“Có chuyện gì vậy, anh nói nhanh cho em nghe đi.” Sau khi lên xe Tô Nghênh Hạ vội vàng hỏi, nếu như Tưởng Lam thay đổi cách nhìn về Hàn Tam Thiên thật thì cô sẽ vui mừng biết bao.

“Khụ khụ.” Hàn Tam Thiên hắng giọng rồi nói: “Em có tin vào may mắn không?”

“May mắn, may mắn không thể nào bằng mẹ em được.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Hôm qua anh mua xe, bên cửa hàng 4S có hoạt động rút thưởng, vừa hay vận may anh tốt mua một tặng một luôn.” Hàn Tam Thiên trịnh trọng nói.

Tô Nghênh Hạ kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên, sau đó vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám, sau đó lại nhìn Hàn Tam Thiên bằng vẻ mặt ngưỡng mộ, cô nói: “Ồ, anh lợi hại quá nhỉ, thế mà lại trúng thưởng mua một tặng một.”

Hàn Tam Thiên chột dạ, trên trán đổ mồ hôi ròng ròng, mắt nhìn thẳng về phía trước rồi nói: “Là thật mà.”

Tô Nghênh Hạ gác chân, hai tay chống eo nói: “Nếu đã như thế, em cũng đi rút thưởng.”

 

 

Nhất thời vẻ mặt Hàn Tam Thiên khốn khổ, anh nói: “Hay là thôi đi, hoạt động cũng kết thúc rồi.”

“Hàn Tam Thiên, anh tưởng em ngu chắc, cái cớ ngu ngốc này em tin được à?” nhất thời Tô Nghênh Hạ tức giận, tức đến nỗi ngực phập phồng.

Bản thân Hàn Tam Thiên cũng biết cái cớ này nó quá hoang đường, nhưng anh lại không nghĩ ra lý do nào khác, chút may mắn còn lại cũng tan nát hết nên anh chỉ có thể thừa nhận: “Anh lại mua chiếc xe mới.”

“Đúng là có tiền mà.” Tô Nghênh Hạ chu miệng, càng lúc càng tò mò rốt cuộc anh có bao nhiêu quỹ đen, nhưng cô cũng tự nhắc nhở mình, anh có tiền thì có tiền, có tiền là việc của anh, đâu liên quan gì tới cô.

Lúc về nhà, cô không nói việc lại mua xe mới cho Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu biết, cô sợ doạ họ sợ chết khiếp.

Ăn xong cơm tối, Tô Nghênh Hạ quay về phòng bắt đầu nấu cháo điện thoại với Thẩm Linh Dao, nói về Hoàng tử nhỏ piano đang lưu truyền rộng rãi trên mạng. Hàn Tam Thiên nằm dưới đất im lặng lắng nghe, anh cũng lén lút lấy điện thoại ra điều tra một chút, không ngờ sức ảnh hưởng quả thật không nhỏ. Đông đảo người hâm mộ kêu gào muốn tìm được Hoàng tử piano, thậm chí còn có người gọi anh ta là chồng nữa, khiến Hàn Tam Thiên không biết nói gì cả.

Sáng sớm hôm sau, sau khi chạy bộ xong Hàn Tam Thiên đưa Tô Nghênh Hạ đi làm như thường lệ, sau đó anh tới cao ốc Minh Châu, người ta gọi nó là toàn nhà đĩa bay vì thiết kế mái toà nhà là hình chiếc đĩa tròn, thiết kế cả tòa nhà cũng giống như nấm vậy, là kiến trúc mang tính cột mốc của Vân Thành.

Tầng thượng Viên Bàn là nhà hàng Crystal, là nhà hàng nổi tiếng nhất Vân Thành, bình thường muốn tới nhà hàng Crystal dùng bữa ít nhất cũng phải hẹn trước một tuần.

Bao quanh nhà hàng là cửa sổ sát sàn, có thể ngắm được diện mạo Vân Thành từ trên cao, hơn nữa thủy tinh ở dưới chân cũng được làm bằng kỹ thuật đặc biệt có thể phản chiếu được ở các điều kiện khác nhau, chỉ có những người can đảm mới tới đây dùng bữa,  sẽ yêu cầu nhà hàng bỏ đi hiệu ứng, tận mắt nhìn thấy vực sâu trăm mét dưới chân, dùng bữa lơ lửng trên bầu trời cao.

Hàn Tam Thiên vào nhà hàng, anh tới quầy lễ tân tìm quản lý.

Quản lý là người trung niên khoảng 40 tuổi, không bụng phệ như người khác mà ngược lại trông rất nhanh nhẹn gọn gàng, mặc âu phục chỉnh tề giống như quản gia của nhà giàu vậy.

“Thưa anh, anh có yêu cầu gì ạ?” quản lý hỏi Hàn Tam Thiên.

“22 tháng này tôi muốn bao cả nhà hàng, tiền không thành vấn đề.” Hàn Tam Thiên nói.

Bao cả nhà hàng, trước giờ chỉ xảy ra một lần, vào hai năm trước một thiếu gia nhà giàu đã bao cả nhà hàng để cầu hôn, lúc đó việc này đã thu hút không ít sự chú ý, không biết có bao nhiêu cô nàng ngưỡng mộ nữa. Hơn nữa việc này cũng hình thành sự đối lập rõ rệt với việc Hàn Tam Thiên ở rể nhà họ Tô, có không ít người đã mang hai chuyện này ra so sánh.

“Không có vấn đề gì, anh có cần trang trí đặc biệt gì không ạ.” Quản lý vui vẻ đồng ý, mở nhà hàng là để kiếm tiền, nếu như anh đã nói tiền không là vấn đề thì những mặt khác đương nhiên cũng không có vấn đề gì rồi.

“Ở giữa nhà hàng có thể đặt cho tôi một cây đàn piano được không?” Hàn Tam Thiên hỏi.

“Không có vấn đề gì, cho dù là yêu cầu gì chỉ cần có tiền là được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức làm theo yêu cầu của anh.” Quản lý nói.

Bàn bạc chi tiết xong, trả xong tiền cọc Hàn Tam Thiên mới rời đi.

Nhân viên trong cửa hàng không khỏi nhớ tới chuyện làm náo loạn cả Vân Thành hai năm trước, có những người tỏ ra si mê.

“Mong rằng tôi cũng gặp được một người có tiền như thế, nếu như anh ấy bao cả nhà hàng tỏ tình với tôi thì hạnh phúc biết bao.”

“Haizz, không biết cô gái nào hạnh phúc như thế nữa, làm người ta ngưỡng mộ chết đi được ý.”

“Mấy người mau đi làm việc đi, việc này nằm mơ là được rồi.” nhìn thấy đám nhân viên si mê ảo tưởng quản lý khinh thường nói.

Trưởng ca chạy tới bên quản lý hỏi: “Quản lý, đó là thiếu gia nhà nào vậy ạ.”

Quản lý lắc đầu nói: “Không biết nữa, trông lạ lắm, nhưng mà mấy chục vạn tiền đặt cọc cũng thanh toán rồi, chắc không có vấn đề gì đâu. Ngày 21 bắt đầu không tiếp khách nữa, giúp anh ấy trang trí hiện trường, không thể để xảy ra sự cố gì được.”

Trưởng ca gật đầu liên tục.

Việc cả nhà hàng có người bao đã bị nhân viên nhanh chóng truyền tin ra ngoài, việc này làm dấy lên con sóng không nhỏ ở Vân Thành, dù sao thì hai năm trước cũng chấn động một lần rồi, lần này tất nhiên cũng sẽ khiến vô số cô gái cực kỳ hâm mộ.

Công ty nhà họ Tô.

Thời gian nghỉ trưa Thẩm Linh Dao lại đến công ty dãi bày tâm sự, sau khi Hoàng tử nhỏ piano xuất hiện, cô ấy ăn không ngon ngủ không yên rồi biến thành như thế.

Với độ si mê của Thầm Linh Dao, Tô Nghênh Hạ không biết khuyên bảo bao nhiêu lần rồi, nhưng Thẩm Linh Dao giống như một con lừa cứng đầu vậy, làm sao cũng không kéo được.

“Nghênh Hạ, đối thủ cạnh tranh của tớ nhiều quá rồi, những kẻ diêm dúa đó tớ không thắng nổi thì phải làm sao?” Thẩm Linh Dao mặt mày ủ ê nhìn Tô Nghênh Hạ.

Tô Nghênh Hạ đánh giá Thẩm Linh Dao một chút rồi nói: “Gương mặt và body của cậu sao có thể thua kém người ta được chứ, ngược lại Hoàng tử nhỏ piano kia cậu chỉ nhìn thấy bóng lưng thôi, cậu không sợ anh ta là kẻ xấu xí sao.”

Hai tay Thẩm Linh Dao đỡ ngực của mình ra dấu to nhỏ, nghe thấy Tô Nghênh Hạ nói lập tức trở nên hung dữ, uy hiếp nói: “Tớ cảnh cáo cậu, bạch mã hoàng tử của bổn cung không thể chịu bất kỳ lời gièm pha nào hết, nếu cậu còn dám nói xấu anh ấy thì cậu…”

“Thì sao hả?” Tô Nghênh Hạ nói.

Thẩm Linh Dao cắn răng, hung dữ nói: “Tớ sẽ cắt đứt quan hệ với cậu, không bạn bè thân thiết gì nữa, sau này cậu cũng sẽ mất đi tớ.”

Tô Nghênh Hạ cạn lời, cô nói: “Câu này sao tớ nghe quen quá, hình như hồi còn đi học ai đó đã từng nói thế này với tớ rồi ý, nhưng mà cuối cùng chẳng phải là vẫn ôm lấy chân tớ khóc lóc ầm ĩ sao, nói mình mù mới thích một kẻ tồi tệ như thế à.”

“Hứ.” Thẩm Linh Dao bĩu môi nói: “Sao hắn có thể so với Hoàng tử nhỏ piano được chứ, đến giờ thằng tồi ấy còn liên lạc với tớ kìa, hối hận khóc kêu, tớ đây cũng lười không muốn nhìn hắn nữa.”

Hồi đi học Thẩm Linh Dao cũng chỉ xếp vào hạng trung bình thôi, người ta đều nói muốn biết con gái xinh hay không thì cứ chờ tới năm 18 tuổi, cô thật sự từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga.

Những kẻ lúc trước không để cô vào mắt, mỗi lần họp lớp thì đều nịnh bợ cô, hận không thể *quỳ gối dưới làn váy thạch lựu của cô.

(*) Một điển cố, mọi người có thể tìm hiểu thêm trên mạng.

“Tớ khuyên cậu, cậu đừng quá lún sâu vào nó, anh ta với cậu mà nói chỉ là một bóng lưng thôi, cậu không biết tướng mạo, tính cách, nhân phẩm, gia thế của anh ta ra sao, có câu hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, lẽ nào cậu không biết sao?” Tô Nghênh Hạ nói.

Thẩm Linh Dao cúi gằm mặt xuống, vấn đề này cô cũng nghĩ tới rồi, nhưng cô không thể cưỡng lại sức hút của hoàng tử nhỏ piano được, mỗi lần xem video mọi lo lắng của cô đều tan thành mây khói hết.

“Kệ đi, chỉ cần anh ấy chưa kết hôn là được, tớ là đứa cố chấp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tóm lại là đời người luôn có một lần điên cuồng như thế.” Thẩm Linh Dao nói.

Lúc này đột nhiên Tô Diệc Hàm tới phòng làm việc, tay cầm một xấp tài liệu.

“Những tài liệu này cần em ký tên.” Tô Diệc Hàm không vui nói, từ sau khi Tô Nghênh Hạ lên chức người quản lý dự án cô ta đã trở thành cấp dưới của Tô Nghênh Hạ, khiến cô ta không phục, dù sao thì cô ta cũng là người có hy vọng gả vào nhà họ Hàn nhất, vậy mà lại làm kẻ dưới chướng của Tô Nghênh Hạ.

“Phải rồi, hai người nghe tin gì chưa, lại có người bao cả nhà hàng Crystal đấy.” Tô Diệc Hàm nói.





“Nhà hàng Crystal?” nghe tới đây Thẩm Linh Dao kích động hỏi: “Là nhà hàng Crystal ở toà nhà đĩa bay sao.”

“Ở Vân Thành còn nhà hàng Crystal nào khác sao? Không biết lại là cậu chủ nhà ai mà mạnh tay thế nữa.” nói xong Tô Diệc Hàm cười nhạo nhìn Tô Nghênh Hạ rồi nói tiếp: “Chị nhớ em cũng kết hôn ngày 22 nhỉ, đều là con người mà sao lại khác xa nhau thế nhở?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status