Chàng rể siêu cấp

Chương 15



Sau khi Hàn Tam Thiên dẫn Tô Nghênh Hạ rời khỏi thì có một bóng hình xinh đẹp xông vào cửa TTTM, nhìn ngó xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Hàn Tam Thiên đâu nên đã thất vọng ra về.

Ba giờ sáng ngày hôm sau khi Hàn Tam Thiên đang ngủ ngon ở dưới đất thì điện thoại của Tô Nghênh Hạ đột nhiên kêu.

Đêm hôm khuya khoắt có rất ít người gọi điện thoại tới cho cô, Tô Nghênh Hạ nhìn tên hiển thị trên điện thoại, cạn lời luôn.

“Không phải cậu vẫn còn đang thử quần áo đấy chứ?” Tô Nghênh Hạ không biết làm sao nói.

 

 

Lười phải cầm điện thoại cho nên cô đã bật loa ngoài, trong điện thoại truyền đến tiếng hét chói tai xé trời của Thẩm Linh Dao.

“Nghênh Hạ ơi, tớ yêu rồi, tớ tìm thấy bạch mã hoàng tử của mình rồi.”

Tô Nghênh Hạ không nhịn được khinh bỉ nói: “Nửa đêm nửa hôm cậu lại bị điên gì vậy.”

“Huhuhuhuhu.” Thẩm Linh Dao lại giả vờ khóc, Tô Nghênh Hạ cũng lười phản ứng lại.

“Hôm qua tớ không nên đi WC mới phải, không thì tớ đã không bỏ lỡ bạch mã hoàng tử của mình rồi.”

“Cậu có biết hôm qua mấy người đó xem cái gì không? Hoá ra là có một anh đẹp trai đánh đàn, cậu không biết đâu bây giờ người ấy đang hot trên douyin lắm đấy, tớ nhất định sẽ tìm thấy anh ấy, tớ phải tìm được danh tính của anh ấy.”

“Cái gì mà anh đẹp trai trên douyin chứ, đêm hôm không ngủ đi rốt cuộc cậu muốn làm gì, cậu không nói rõ thì tớ cúp máy đi ngủ đây.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Đợi đã, tớ gửi ngay đây.”

Rất nhanh một đoạn video ngắn được gửi tới, sau khi Tô Nghênh Hạ mở ra, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng người đàn ông ngồi trước cây đàn piano, anh ta đàn rất hay nhưng Tô Nghênh Hạ không có cảm giác gì cả.

“Đây chắc là hotboy mạng nào đó rồi, từ bao giờ cậu không lý trí như thế vậy.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Không được không được, tớ phải tìm thấy anh ấy rồi gả cho anh ấy, anh ấy là bạch mã hoàng tử của tớ, tiểu tiên nữ như tớ chỉ có anh ấy mới xứng thôi.” Thẩm Linh Dao giống như bị điên vậy, cô xem đi xem lại video không dưới 100 lần rồi.

“Cậu mau ngủ đi, không chừng vài ngày nữa lại có video thôi, kiểu hot mạng như này sớm muộn cũng sẽ xuất hiện thôi.” Tô Nghênh Hạ không thèm để ý đứa bạn thân đang phát điên này.

“Nghênh Hạ ơi, bây giờ tớ sợ là anh ấy đã có bạn gái rồi ý, nghiêm trọng hơn là lỡ như anh ấy kết hôn rồi thì phải làm sao, tớ sẽ mất đi hy…”

Chữ vọng còn chưa nói xong Tô Nghênh Hạ đã không nể tình tắt điện thoại rồi.

Hàn Tam Thiên im lặng nghe hai người nói chuyện, không ngờ trong lúc nhất thời ngứa nghề anh lại gây ra ảnh hưởng lớn như thế.

 

 

Đúng 06.00h thức dậy như thường ngày, sau khi hai người chạy bộ, ăn xong bữa sáng rồi quay về nhà, Hàn Tam Thiên thuận tiện đưa Tô Nghênh Hạ đi làm.

Hiện giờ vì là người quản lý dự án thế nên khối lượng công việc của Tô Nghênh Hạ nhiều hơn trước rất nhiều, khi Hàn Tam Thiên đi con xe điện rời khỏi Tô Nghênh Hạ vô ý quay đầu lại nhìn anh một cái.

Bóng lưng này…

Tô Nghênh Hạ cứ nghĩ mãi trong đầu, bóng lưng ấy quen thuộc không phải rất bình thường sao? Cũng đã ba năm rồi sao có thể không quen cho được.

Giờ nghỉ trưa Thẩm Linh Dao lại gọi điện thoại cho Tô Nghênh Hạ, người phụ nữ này đã hoàn toàn ume không có lối thoát cái người hot trên mạng kia rồi.

“Nghênh Hạ, trái tim tớ hiện giờ không còn trên người tớ nữa rồi, cậu có thể cứu tớ không.” Thẩm Linh Dao nói.

“Bây giờ cậu rảnh không, tớ đến công ty tìm cậu, tớ cần cậu cứu vớt tớ.”

Tô Nghênh Hạ nhìn thời gian, giờ nghỉ trưa có 2 tiếng, vẫn còn thời gian, cô cũng sợ đứa bạn của của mình bị ma chướng thật rồi, cô nói: “Cậu tới đi.”

Không lâu sau Thẩm Linh Dao đi đến văn phòng của Tô Nghênh Hạ, trong điện thoại vẫn mở đoạn video ấy, tối qua cả đêm cô không ngủ, tiều tuỵ như già đi chục tuổi vậy, quầng thâm trên mặt sánh ngang với quốc bảo (gấu trúc) được rồi.

“Bạn thân mến, tớ ume thật rồi.” Thẩm Linh Dao nằm trên sofa, dáng vẻ sống không bằng chết nói.

Tô Nghênh Hạ giằng lấy điện thoại, lúc chuẩn bị tắt video đi thì Thẩm Linh Dao đứng phắt dậy nói: “Đừng tắt mà, tớ mà không nghe được tiếng đàn ấy thì trong lòng sẽ cảm thấy trống rỗng.”

Cô lại nhìn thấy bóng lưng ấy, trong đầu Tô Nghênh Hạ lại hiện ra bóng lưng của Hàn Tam Thiên, giống, thật sự rất giống, tựa như một người vậy.

“Cậu nhìn gì vậy, đây là nam thần của tớ (crush), cậu là phụ nữ có chồng rồi mà còn muốn giành đàn ông với tớ à.” Thẩm Linh Dao cảnh giác nói.

Tô Nghênh Hạ nhíu lông mày, không dám chắc nói: “Cậu có thấy bóng lưng này rất quen không?”

“Đương nhiên là quen rồi, tớ xem nó cả đêm sao có thể không quen được.” Thẩm Linh Dao coi đó là chuyện đương nhiên nói.

“Không phải.” Tô Nghênh Hạ lắc đầu rồi nói: “Cậu nhìn quần áo của anh ấy kìa.”

Thẩm Linh Dao nhìn điện thoại, quần áo đẹp lắm mà, không có cái gì không đúng hết.

“Quần áo làm sao?” Thẩm Linh Dao hỏi.

“Giống hệt quần áo hôm qua của Tam Thiên.” Trong lòng Tô Nghênh Hạ ngạc nhiên, không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện ra, không chỉ bóng lưng rất giống mà ngay cả quần áo cũng giống nữa, không lẽ người trong video là Hàn Tam Thiên sao.

“Hàn Tam Thiên á?” Thẩm Linh Dao nhìn quần áo, đúng là thế, nhưng cô vốn không quen với bóng lưng của Hàn Tam Thiên, hơn nữa cô còn nhận định người đàn ông trong video là người của cô rồi, nếu như đó là Hàn Tam Thiên thì chẳng phải là giấc mộng đẹp bị phá rồi sao?

“Sao có thể là anh ta chứ, quần áo giống nhau chỉ là trùng hợp thôi.” Thẩm Linh Dao do dự một chút rồi nói tiếp: “Hàn Tam Thiên biết đàn piano sao? Cậu nhìn thấy lúc nào vậy?”

“Cái đấy thì không.” Tô Nghênh Hạ nói.

“Thế thì không phải rồi, sao anh ta đàn giỏi thế này được chứ, nếu mỗi ngày không luyện tập có thể quen với phím đàn như thế không, không thể nào là Hàn Tam Thiên được."

“Cũng phải.” Tô Nghênh Hạ gật đầu, khả năng đánh đàn là phải góp nhặt từng ngày, suốt ba năm nay cô chưa từng thấy Hàn Tam Thiên đánh đàn, dù cho trước kia anh có biết đánh nhưng đã ba năm trôi qua cũng đã mai một đi nhiều rồi.

Lúc hai người đang nói chuyện rôm rả thì trên mạng có một acc tên là Hoàng tử nhỏ piano, có rất nhiều người muốn đào sâu thân phận của anh ta, trong một thời gian ngắn thôi mà hot trên mạng lắm rồi.

Còn Hàn Tam Thiên đi con xe điện của mình tới Showroom Audi 4S, nơi được mệnh danh là vùng đất ánh sáng.

Bây giờ mỗi ngày anh đều phải đưa đón Tô Nghênh Hạ đi làm tan làm, nếu còn đi con xe điện này nhỡ đâu mưa nắng gió bão, anh thì không sao nhưng không thể đối xử tệ với làn da trắng trẻo xinh đẹp của Tô Nghênh Hạ được.

“Cmn, bây giờ còn thịnh hành cái kiểu đi xe điện đến xem Audi nữa à?”

“Không lẽ thằng nhóc này tới nhầm chỗ rồi, ở đây chúng ta đâu bán xe điện Yadea.”

“Mấy cậu ai có hứng thú thì đi tiếp đón cậu ta đi, lát nữa tôi có khách hàng lớn rồi.”

Lúc Hàn Tam Thiên dựng xe, mấy nhân viên kinh doanh trong cửa hàng cười giễu cợt.

Bước vào showrôm, không ai muốn đứng dậy cả, Hàn Tam Thiên tự mình đi xem, anh muốn xe A6, ngoại trừ việc đưa đón Tô Nghênh Hạ đi làm thì sau này lúc bàn chuyện làm ăn cũng phải dùng đến. Dù sao thì bây giờ cô cũng là người quản lý dự án bên thành Tây, con xe Toyota trong nhà cũng đến lúc bỏ được rồi.

Đương nhiên Hàn Tam Thiên cũng có năng lực mua chiếc xe xịn xò hơn nhưng nếu sang trọng quá anh cũng không biết ăn nói thế nào với Tô Nghênh Hạ. Hôm qua mua cả cửa hàng, cũng may cô không hỏi gì nhiều bằng không anh cũng không biết giải thích như nào nữa.

Anh dừng lại trước chiếc xe A6 đời mới ở trước mặt, rất nhanh đã có nhân viên kinh doanh tới bên cạnh anh.

“Chỗ chúng tôi còn có loại xe A3 nhập khẩu nữa, nếu anh có hứng thú tôi có thể giới thiệu nó cho anh.” Nhân viên kinh doanh nói.

“Hôm nay thanh toán thì khi nào mới lấy dược xe?” Hàn Tam Thiên hỏi thẳng.

Nhân viên kinh doanh ngây ngốc nhìn Hàn Tam Thiên, anh ta cứ tưởng Hàn Tam Thiên chỉ tuỳ ý xem thôi, dù sao đây cũng là người đi con xe điện tới đây mà.

“Anh… anh muốn mua chiếc xe này sao? Đây là A6.” Nhân viên kinh doanh lắp bắp, không dám chắc nói.

“Không phải có viết trên này đây sao, tôi nhìn thấy được.” Hàn Tam Thiên nói.

“Anh trai à, anh nhìn giá chưa vậy?” nhân viên kinh doanh vẫn không dám tin, mỗi vị khách tới mua xe đều đi qua đi lại năm lần bảy lượt hỏi thăm kỹ càng, tính năng xe, bàn giá các kiểu, nhưng anh lại thẳng thắn đến nỗi không thật.

“À, phải rồi, có ưu đãi gì không?” Hàn Tam Thiên hỏi.

“Đây là phiên bản động cơ mild hybrid tiên tiến cao cấp nhất, do là dòng xe mới nên tạm thời chưa có chính sách ưu đãi gì cả.” Nhân viên kinh doanh nói.

“Được rồi, hôm nay có thể lái đi không?”

Nhân viên kinh doanh dở khóc dở cười, đây là vị khách thần tiên gì đây, không phải đùa anh đấy chứ?

“Anh à, nếu như anh cần gấp thì bây giờ tôi có thể làm thủ tục cho anh.”

Hàn Tam Thiên rút thẻ ngân hàng ra rồi nói: “Làm nhanh chút, tốt nhất là trước 04.00h, tôi còn việc quan trọng cần làm.”

04.30h tới quán nhỏ đợi Tô Nghênh Hạ tan làm, ba năm nay chưa từng thay đổi.

Mí mắt nhân viên kinh doanh giật giật, anh thật sự không chém gió, đơn hàng này ngày hôm nay coi như có lời rồi, vốn chẳng cần nhiều lời gì cả.

Lúc đi lấy hợp đồng những người khác hỏi anh: “Sao vậy, thằng nhóc đó tới xem A6 hả, có phải nhìn giá xong sợ chết khiếp rồi phải không?”

“Anh đi hỏi cậu ta đi, xem có phải là muốn tới cửa hàng Yadea nhưng lại đi nhầm không.”

“Chỗ chúng ta bán bốn bánh chứ có phải hai bánh đâu.”

Nhân viên kinh doanh giơ thẻ ngân hàng trong tay lên rồi nói: “Mấy người mau im miệng đi, đây là khách hàng lớn đấy, hôm nay muốn lấy xe luôn, việc này mà để quản lý biết thì mấy người xong đời rồi.”

Mấy người kia mặt biến sắc.

“Không phải chứ, hôm nay lấy xe, anh ta không đùa chứ?”

“Đây là thẻ ngân hàng anh ấy đưa cho tôi, có thể đùa được sao?”

Anh nhân viên đi về phía phòng tài vụ, mấy nhân viên khác cũng đi theo sau muốn xem rốt cuộc là như nào.

Kết quả rất rõ ràng, mấy nhân viên lúc trước xem thường Hàn Tam Thiên nhất thời hối hận chết đi được ấy, giống như mất cả trăm triệu vậy, một đơn hàng dễ dàng như vậy bay qua trước mắt họ vậy mà không có ai giơ tay ra chụp.

Chưa tới 04.00h mọi thủ tục đã làm xong, hơn nữa bảo hiểm cũng có hiệu lực luôn, cũng đồng nghĩa với việc Hàn Tam Thiên có thể lái xe đi.

Hàn Tam Thiên cũng không cần lễ bàn giao xe rườm rà gì cả, lúc rời đi anh nói với nhân viên kinh doanh: “Tôi có thể để xe điện ở tạm đây không, hôm nay hơi vội ngày mai tôi sẽ tới lấy.”

“Được ạ, hoặc là anh có thể cho tôi địa chỉ, tôi mang tới nhà cho anh cũng được.” nhân viên kinh doanh nói.

“Không cần, ngày mai tôi tới lấy.”

Sau khi Hàn Tam Thiên rời đi, mấy nhân viên kinh doanh trong 4S đưa mắt nhìn nhau nở nụ cười chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 379 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status